Gửi bạn Hacker

Hôm nay, nhẽ ra mình đã cho lên bài về một loại bánh cookie đang được thịnh hành trong giới trẻ thời gian gần đây.  Thế nhưng, do tài khoản bị tấn công liên tục bởi bạn Hacker nên mình khó tập trung để viết được.  Mình nghĩ là nên có đôi lời.

Thứ nhất, xin lỗi vì trưa nay đã treo status “Tiên sư đứa nào hack pass ông”.  Việc xâm nhập vào tài khoản cá nhân của người khác là sai, nhưng bản thân mình cũng đã đủ lớn để không nên chơi trò: “Hòn đá ném đi, hòn chì ném lại” – thể nào chả u đầu?!

Thứ hai, mình viết entry này trên tinh thần Hòa Bình.   Trong trường hợp có chi tiết khiến bạn muốn quát, “Mày thách tao à?” – hãy bình tĩnh 5 giây để đọc những dòng kế tiếp.  Mình không có nhu cầu khiêu khích bạn.

Nếu bạn có quen mình, dư biết mình là người nóng tính, nhưng mình cũng là đứa chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.  Mâu thuẫn là chuyện thường tình thôi.  Trong gia đình, hiểu nhau đến thế mà đôi khi còn có lời qua tiếng lại, huống chi là người dưng nước lã ngoài xã hội, chưa từng ăn ở với nhau được một ngày?

Thế thì, mình xin hỏi, nguyên nhân khiến bạn hack password của mình liên tục là gì?

[Nếu bạn không hack blog mình, xin hãy tự nhiên thưởng thức những entry khác.  Mình viết trên tinh thần tôn trọng đối phương, dù người ấy là ai, nên sẽ không duyệt qua các comment chửi bới bạn Hacker]


A – Mình đụng chạm đến cá nhân bạn trên blog, trên Facebook, ngoài xã hội.

Nếu bạn cho rằng mình cố ý hay vô tình làm thế, muốn “dạy cho mình một bài học”, mình sẵn sàng lắng nghe bạn dạy.

Số điện thoại của mình là 0908701985.  Email của mình chắc bạn ra vào nãy giờ cũng đủ biết rồi, highlandmanle@yahoo.com nhé.

Bạn gọi hoặc gửi lúc nào cũng được.  Nếu mình không bắt máy, có nghĩa mình đang ngủ.  Mình mà đã khò khò rồi là… sấm động cũng không biết, nên nếu ai (không nói bạn Hacker) muốn nháy máy thì cứ việc.  Trong trường hợp đó, hãy cứ sms, nếu hiện số thì mình sẽ gọi lại.

Trước đây, mình từng rất không thích Yến Trang sau lần nghe hát live… sợ quá.  Có bỉ bai này nọ, châm biếm cho vui thôi, chứ không biết gì về cá nhân người ta để mà… ghét.  Rồi thì bé Nhi và chị Trang gọi điện cho mình. Sau khi tiếp xúc ở ngoài, thấy họ cư xử rất nhã nhặn, nên mình từ đó tôn trọng họ trên tư cách giữa người-và-người.  Còn về mặt chuyên môn, mình hiểu được định hướng của họ hơn, nên không còn quá soi xét riêng khoản ca hát.  Trang Nhi cũng biết người biết ta mà.

Tương tự với Lan Trinh, đâu phải mình thích em này ngay từ đầu?  Nhưng khi thấy em ấy ngày càng tiến bộ, mình sẵn sàng dành lời khen.   Sau này, đôi lúc Trinh cũng gọi điện cho mình để xin ý kiến về một bài hát hay một bộ trang phục, mình vẫn có những nhận xét rất thẳng thắn và từ tốn.  Đương nhiên, chưa chắc Trinh đã “lắng nghe”, không hề gì.  Mình không bắt buộc bất kỳ cá nhân nào phải làm theo lời mình “phán”.

Ví dụ bằng các trường hợp “tương đối có tiếng”, để bạn còn biết để đối chất (nếu có thể – qua Facebook chẳng hạn), không có ý định… khoe sao.  Chứ giờ mình đưa ra vài cái tên lạ (đối với bạn), không khéo lại bị bảo là “tự dựng lên mà nói” thì không hay.

Bạn biết cách hack pass, dù là ai chỉ cho hay tự mày mò, thì ít nhất cũng phải có hiểu biết về công nghệ, hoặc vốn tiếng Anh kha khá, đúng không?  Mình tin bạn là người có học, thế nên hãy đối xử với nhau như những người văn minh.

Giả sử mình gây ảnh hưởng trực tiếp đến cá nhân bạn về vật chất, tinh thần, tình cảm – bạn hãy kể ra hết tội lỗi của mình, mình cũng mong muốn giải quyết mọi mâu thuẫn một lần cho xong.  Hoặc nếu bạn cần thời gian để “suy nghĩ lại” về những gì mình trình bày, đồng ý luôn.

Trong trường hợp bạn tức… giùm một ai đó, mong bạn khuyến khích người ấy tiếp chuyện với mình, hoặc cần thiết thì 3 mặt 1 lời.  Bởi mình nghĩ, không ai có thể phát ngôn thay cho người khác.


B – Bạn khó chịu vì thấy rằng mình… nổ quá, rằng mình không đẹp trai, tài giỏi, nổi tiếng, nhiều bạn bè, và hạnh phúc như mình vẫn luôn thể hiện (ý là theo góc nhìn của bạn, chứ không phải là mình nhận vơ tất cả các định nghĩa trên)

Thứ nhất, nếu nhỡ mình gặp một người… hoang tưởng như rứa, mình sẽ… để mặc họ.  Đến cuối ngày, tự bản thân biết rõ nhất thôi.

Thứ hai, nếu bạn có thời gian và muốn kiểm chứng thông tin gì về mình, mình sẵn sàng đưa các mối liên hệ để bạn đi xác nhận – trực tiếp với những người đã chơi với mình từ bé, hoặc họ hàng, hoặc đồng nghiệp cũ của mình luôn.  Bạn không cần phải “nghe đồn” từ những người mình không hề liên quan.

Ví dụ như thành tích học tập của mình chẳng hạn, bạn cứ đi hỏi hiệu trưởng trường Hòa Bình hay Nguyễn Du Q.1, hay cả thầy Đại ở trên Sở Giáo Dục TP.HCM.  Các thầy cô hẳn còn nhớ mình là ai và đã đạt những giải thưởng gì.  Lúc trước tích cóp được kha khá bằng khen nên chắc họ chưa quêndễ dàng vậy đâu.

Còn muốn tra hồ sơ xem phải mình có nhận học bổng toàn phần 4 năm không, lý do mình xin nghỉ là gì – cứ liên hệ qua email, hoặc thư tay, hoặc trực tiếp đến đại học Iona College.  Thông tin của trường có thể dễ dàng được tìm thấy qua Google.  Bạn cứ thoải mái điều tra, hoàn toàn welcome.

Chuyện công việc, đối tác – Bạn đã đọc email mình, chắc hẳn cũng biết mình đang làm việc với những ai, không cần chứng minh nhỉ?  Chẳng hề gì, mình làm ăn trong sáng nên không phải lo về… “tin mật”.

Chuyện đẹp trai – là ý kiến riêng của mỗi cá nhân.  Mình có quyền nghĩ là mình đẹp, bạn có quyền nghĩ là bạn đẹp, vấn đề là bao nhiêu người đồng ý với ta thôi.

Chuyện nổi tiếng – mình cũng đang muốn bớt nổi tiếng đây, giá như bạn xem như không biết mình là ai, thế là… ít được một người rồi.  Nước sông không phạm nước giếng.

Nói tóm lại: Đừng quan tâm.  Bạn càng quan tâm, lại càng phải đọc thêm nhiều về mình.


C – Thích phá chơi cho vui vậy đó, được hông?

Thay vì dành thời gian để phá một người nào đó, tại sao bạn không dùng nó cho người thân?  Hoặc ích kỷ hơn tí cũng được, cho chính bản thân bạn?  Chẳng nhẽ bạn không thấy điều gì thú vị ở bản thân để tự khám phá hay sao?  Bạn có thể dùng những kỹ năng của mình để nghiên cứu một game mới, kiến tạo một chương trình giúp ích được cho bạn bè xung quanh, vv.  Như thế không phải chính bạn cũng vui hơn, mà cả bằng hữu cũng quý mến bạn hơn sao?

Viết là công việc yêu thích của mình, bạn có phá nát hết tất cả các blog, mình vẫn sẽ viết được trên mặt báo, trên những bài PR, và tạo thêm vô vàn account nữa để viết blog.   Tiết lộ với bạn luôn, mình không lo sẽ… kém nổi tiếng đi đâu.  Bạn tin hay không thì tùy, mình chưa bao giờ đặt chữ FAME làm tiêu chí đầu tiên khi blogging.  Đó chỉ là cách dễ nhất để mình tiếp cận với đam mê viết lách của mình mà thôi.

Ai sinh ra cũng có tính thiện.  Mình không nghĩ “phá” là công việc yêu thích của bạn.  Hãy tìm niềm vui qua việc “xây dựng” nhé.


PS:  Dành cho những ai không hiểu mình đang nói gì.  Tóm tắt lại như sau:  Mình đã bị reset password Yahoo!, Facebook, WordPress, Yume, Zing, Multiply, Photobucket vv. nhiều lần trong ngày hôm nay.  Tuy nhiên, nhờ kỹ năng cơ bản, cộng thêm mối quan hệ mật thiết với vài thành viên trong ban điều hành của các dịch vụ nêu trên, mình không quá khó khăn để lấy lại mật khẩu.  Dẫu thế, không phủ nhận sự phiền toái khi cứ phải thay ra thay vào như vậy.

Nếu bạn Hacker có thời gian rỗi, mình sẵn sàng trà đạo với bạn, hy vọng sẽ khám phá ra những gì hữu ích cho cả đôi bên.

37 responses to “Gửi bạn Hacker

  1. looks how afraid our little silly boy is when his online ground is shaking 😉

    • I just wanna be kind. Nói tiếng Việt đi nha.

      Thật sự, để “chiến đấu” bằng an ninh mạng hay là hacker khác, không phải mình không có mối quan hệ. Tuy nhiên, kể cả khi làm rần rần lên như thế, nghĩ xem sẽ được gì? Chỉ thấy mất thời gian, trong khi bao nhiêu công việc còn chờ trước mắt.

      Nếu bạn chưa biết, thì mình xin thông báo với bạn luôn: Blog mình từng bị hack một vài lần rồi, mất hẳn chứ chả có backup gì cả. Để rồi sao? Sau đó, mình vẫn viết tiếp. Vậy thì tại sao mình lại phải… sợ? Kể cả trường hợp xấu nhất là mất hết tất cả những thứ thuộc về ONLINE GROUND, mình vẫn có thể xây dựng lại từ đầu, vì mình có khả năng viết và lượng độc giả của mình. Đó là những cái không ai có thể lấy đi được.

      Bạn mình vừa bảo tạm thời nên dùng PC khác, và thay pass trên đấy.

      Nhưng thiết nghĩ, nếu đã muốn phá thì đến một lúc nào đó, lại kiếm chuyện để phá nữa thôi. Nên thật sự, mình muốn hiểu nguyên nhân dẫn đến hành động của bạn là gì? Có được điều gì tích cực sau những việc làm đó hay không?

  2. vietnamese for getting attention from ur fans? i knew the purpose of this entire entry from the beginning 😉

    • Oh please. I don’t wanna play games. Why would I want attention for this?

      As I said, if you think I did something wrong and wanna get back at me, be a man about it. If you’re in Vietnam, you can call me. If you’re in some other country, you can send me an email.

      Thank you.

  3. that ham mo cach viet cua anh, even em chua bao gio noi chuyen ngoai doi voi anh!

  4. Cháu thích cái lí do B chú viết :D….

  5. I dont personally fancy Robbey, even think that some of his ”points” are overboard. However, robbey blog has been a good read. I dont want to see it gone/moved/whatever. I like Robbey because he knows how to use his words, and what to use them for. Just like this entry. Hacker, I believe Robbey can just ignore you, or do other things he mentioned. But he chose to talk very nicely about it. You are right, he is getting attention and sympathy from his readers, but whats wrong about it? This, just this simple action, shows that he IS so much smarter than we think. Com’on. You knew the purpose? Then why keep going? Cause if you knew the purpose and still say out loud on this blog, you are never gonna ”win”.
    The guy is loved. And this is his ground. So, if he is offering to talk, I think you should take it into consideration. Whatever it is, I hope you 2 get it settle.
    Anh Rob, you are one smart man. 🙂

  6. dùng từ “ăn ở” nghe nó giống như vợ chồng ấy nhỉ? hì..hì…

  7. wtf, cái quái gì xảy ra ở đây thế?

  8. a 6 year young kid easily knows how to freak the hell out of you by using this nickname.
    really? u are better than that.

  9. How silly!
    Leave us alone, we need such much more good blogs as Robbey’s blog

  10. bravo! brava…anh Rob tuyệt hehe

  11. ban nao han anh du doi vay ,ranh thiet :))

  12. Phải như vầy chứ ;;) điềm đạm… chín chắn ;))

  13. I like the way you analyze reasons why that hacker attacks your blog. They are so convincing!!!
    How steady your arguments are!!!
    Everything is ok now, guy???

  14. Những lúc bạn Mẫn viết thế này thì mình thấy… sợ. 😀 Chia buồn cùng trò.

  15. Nổi tiếng cũng lắm phiền toái hả em?

  16. e thích cách hành văn của anh,hehe.

  17. a rob nc nghe thuyet phuc qua ! 🙂

  18. bạn hacker/hater này lame wá, thế là hôm nay ko có gì hay để đọc =(

  19. i like arguments like this. Sometimes it is so interesting toread.hehehe

  20. Lại trò “ghen ăn tức ở” đây mà Rob. Người ta hack blog Rob thì càng chứng tỏ Rob nổi tiếng thôi. Chẳng ai đi hack blog của một người vô danh cả. Cứ tiếp tục shine đi nhé !

  21. cũg là 1 fan của blog anh Rob , thấy vụ này ly kỳ wá nên dorp cái cm =]]
    biết là anh Rob sẽ ko để blog bị mất nữa đâu hịhị , chỉ có blog anh là vẫn vào đọc mỗi ngày từ ngày 360 down thôi >.>
    @ Hacker : does it really do your heart THAT good to see this blog being destroyed ? if it isnt worth that much of your time , then dont do it :”|

  22. đợi tình hình lắng dịu thì a lại típ tục công việc, viết bài về Cookies nhé!

  23. CÁCH PHẢN ỨNG CỦA A ROB HAY QUÁ HAY LUN ĐÓA,ĐÀM PHÁN RẤT Ư LÀ VĂN MINH,

  24. Em đã xem bài viết “Gửi bạn hacker” cuả anh rồi và thật sự cảm thấy rất bức xúc trước việc hack pass. Ừhm, em ủng hộ anh!!!!!!!!

  25. E cũng từng bị hack pass bên 360, dù chỉ là 1 lần thôi, nhưng do lí do riêng nên e biết đó là ai (1 blogger nổi đình đám =]]). Rất tiếc những entry và con số bên blog cũ nhưng dù sao, rất đồng ý với ý kiến của a, độc giả và lượng viết của mình là điều những hacker k bao h làm được!

Gửi phản hồi cho Ánh Ngọc Hủy trả lời