Dory nhớ đúng 2 thứ: Tên của nó và địa chỉ dài ngoằng nơi Nemo bị bắt. Chứng tỏ điều gì? Thứ nhất, nó biết nó là ai. Thứ 2, nó muốn giúp đỡ ông bố Marlin. Một nhân vật, chỉ với cái tôi và sự tốt bụng, đã đủ khiến khán giả lưu tâm rồi.
Trí nhớ của mình cũng rất chọn lọc. Khi nhìn vào quá khứ, niềm vui lại ùa về, từ gia đình, bạn học, thầy cô. À ừ, đôi lúc mang máng bạn A bạn B từng phỉ mình, cụ thể hơn thì… chịu. Chắc tại mình béo, hoặc thường chơi cùng đám con gái? Ủa, vậy thôi hử? Did it really bother me? Nah.
Trên thực tế, tính mình vốn thẳng thắn, bộc trực nên không phải ai cũng thích. Mình thuộc dạng: ở lớp hay giơ tay thắc mắc, họp hành ưa phát biểu ý kiến, và có thể liệt kê tất tần tật ưu và nhược điểm của một cá thể khá dễ dàng. À không – vế cuối chỉ xảy ra khi… có hứng. Papa bảo mình giỏi làm quân sư hơn tự đứng ra lãnh đạo. It makes sense to me.
Với năng khiếu ngôn ngữ, mình thừa khả năng khéo léo, uốn nặn câu chữ để đạt được mục đích. Luôn ý thức điều đó, nhưng ít khi lạm dụng. “Ngoan” nhiều hơn “gian” mà. ^^ Bạn có thể lừa dối cả thế giới, trừ bản thân. Những người sống thanh thản, thoải mái, đơn giản vì họ chẳng cần bận tâm các khâu: dựng kịch bản ra sao, nói với ai lời thoại gì, làm thế nào để tổng thể logic.
Thế… Mình đã từng nói dối? Từng đóng kịch? Có chứ, đâu phải lúc nào cũng đi với bụt? Sau đó, nghiệm lại, thấy chả ai xứng đáng để mình tự làm khổ bởi gánh nặng vai diễn. Và bỏ. Và bình yên.
Thế thì liên quan gì đến trí nhớ của mình?
Từ lúc blog được nhiều độc giả quan tâm, cũng là lúc mấy kẻ lạ mặt bay vào chửi ì xèo. Nếu não bộ lưu trữ những phản ứng tiêu cực đó, chắc hẳn đến nay đã quá tải và cần… format. Quả đất bé nhỏ lắm. Không ít trường hợp sau khi tiếp xúc, lại trở nên niềm nở và thân mật như đúng rồi. À ừ, ngọt hay đắng vẫn là câu chữ trên đầu môi, mình thường log chứ mình không save.
Riêng hôm nay, sẽ ghi nhận thêm cụm từ chị Phan Hồn Nhiên dành tặng: “Biến thái một cách thú vị.” Hey, that’s so me.
Chứng Dory không quá tệ, nó góp phần cho thấy điều gì thực sự quan trọng với bạn. Tác hại duy nhất: Thường để quên thẻ xe, chìa khóa, máy ảnh, điện thoại, hồ sơ ở khắp nơi. Câu cửa miệng của phụ huynh và bằng hữu: “May mà cái đó dính trên người!”
Ớ.
Thế thì liên quan gì đến entry này?
Ai đời chủ tiệc lại vất di động ở chỗ làm tóc, khách khứa gọi chả được, vừa phiền papa lội mấy cây số lấy về, vừa phiền tiệm người ta làm ăn. Thất trách, thất trách. May mà cái đó dính trên người.
Chương trình đâm đến đây xin hết.
Xem ảnh party phần 2 nào các tình iu. Cuối entry, bạn sẽ được chứng kiến đại nhạc sĩ Đằng Phương trình bày live tuyệt tác… Teen Vọng Cổ. ^^
Nghe đồn anh này chụp cho ai là ngủ với người đó. Mình… hên ghê.
Nói chứ em khoái bắt nạt mấy bạn lùn lắm, trong trường hợp này là đại nhạc shĩ Đằng Phương đã bị… cắm sừng.
Đứng cạnh mấy anh cao to như chú Lộc thì phải biết điều chút… đánh lén thoai.
Mặt ta hiền nên không có gì khả nghi, ai như thèn Ling gian pà kố!
Uống nhiều cocktail cũng bị nhức đầu vậy đó, các bạn nhớ thận trọng khi dùng thức uống hỗn hợp nha.
Khổ thân ông Lộc, muốn được tấm ảnh solo cũng khó với ku Ling.
Ăn may quả này đẹp phết, nổi bật giữa đám đông.
Chết mất, thành liveshow của nó huhu.
Lý do em được chọn làm đại sứ của Close Up.
Thx anh Minh Thiện dù đau đầu vẫn chụp được nhiều ảnh giúp em. Thx bạn Ling đã đú đến phút 89.
Đùa vậy chứ coi chừng mấy đứa bịnh hoạn tưởng đại gia của mình thiệt nha, khi nào chường mặt lên cái blog bẩn kia là hiểu rùi đóa kakakak.
So random… Em hông cần mượn rượu mới hớn lên được.
a Phương nhí nha nhí nhố =)) bài này nổi tiếng quá ai cũng thuộc =))
A PHUONG HAT VUI WA!
Anh mặc đồ đẹp quá, em thật ganh tị huhu
Bình thường thôi em ơi, làm wá ah. =))
Robbey om My Ngan hok so co nguoi ghen ak!!!!;))
Quăng link cho ghen luôn mà. =))
:)) ôm zậy ghen là cái chắc!!!=)) ông đó hok bik lúc ghen rui seo ha!!??? noi zậy chắc robbey hiu~!! ;))
Party dễ thương quá, ai cũng xinh tươi
tội nghiệp ông Ph .. vậy là ít bịnh lắm rồi đó ..
em cũng là một cây kém trí nhớ. Việc này rất có hại. Từ bé e đã hay để quên sổ báo bài ở nhà ko biết bao nhiều lần. =.= Tuy nhiên lâu lâu cũng thấy có lợi. Vd như e mới cãi nhau với đứa bạn, vậy mà sau đó cỡ 1 tiếng nó bắt chuyện thì tự dưng em quên mất là mình đang….giận nó. Kết quả là trả lời như một phản xạ, vậy là huề. :))
Luon ngoan va phat huy tai nang nha ban Robbey!
anh ui
Kun’ thay’ a vs chy Đông Nhi có vẻ thân nhau nhỷ
hok pik giữa 2 ngùi có ji hok đê
hớ mẹt hả ???
Heo đẹp. =)) Tui chả bao giờ nghiện “cái tên”, đẹp và chất liệu tốt là ok.
Robbey ui! up hình hum H2Teen o Lan anh de!! hum đó thấy Robbey nak, thấy R ngồi chụp hynh` wa’ chaj mak h hok thấy up hinh la seo??? la seo???
Hình có vẻ xanh xanh a nhỉ :”>
Cái này là liveshow Má Ling chứ có fải của R đâu nhở :)) chém nó!
Moi nghe Dang Phuong ca vong co lan dau …potay.com.canh.nuocmam =)
Thix cai quan anh Rob, cho em di =)
Sao hok kiem cai day nich co hinh chu R or M, ma` chon chu H the nhi?
Tet Tet sap den roi, chuc anh Rob dzui dze, manh khoe, cang ngay cang dep chai, phong do nhe 😀
P/S: Hinh nhu comments hok lien quan den entry hehehe. Thoi ke, thix vay :”>
Chị NU xinh wó àh , hâm mộ chị NU và a ROB !!! ^_ ^
Pingback: February 2010 – Từ Khóa cho Mùa Tết: Phất Cờ! « Robbey McNificent
Pingback: Rin Boutique – Rin Fashion Show « Robbey McNificent