Dẹp mùng màn chiếu gối sang bên, mở cửa sổ đón ánh nắng tràn vào phòng làm việc.
Haizz… Sau một kỳ nghỉ dài, thật không dễ để bắt kịp ngay tiến độ trước Tết. Theo như mình biết thì ở vài cty bạn, họ vẫn tụ tập để… đánh bài nhé! Hehe. Bình thường thôi. Dẫu sao, hùng hục như trâu chẳng phải lúc nào cũng tốt. Quan trọng là biết tăng tốc và về đích kịp thời.
Thay vì ngồi cắn hạt dưa hay chơi tiến lên, mình lại thích dành thời gian cho bé blog, tay gõ chậm rãi khi tai đang lắng nghe âm thanh du dương từ những giai điệu hòa tấu. Vừa thư giãn, vừa góp phần xây dựng “thương hiệu”… niềm vui nhân đôi. ^_^
Thiên hạ bảo, công trình dù vững chắc cách mấy, chỉ mất vài giây để đánh sập. Đúng, nếu xét trên phương diện bề nổi. Bạn biết đấy, ta sống được nhờ kỷ niệm. Bởi ngay cả con người, sẽ đến lúc về với cát bụi thôi. Thế nên, cần trân trọng từng cảm xúc, từng khoảnh khắc trôi qua trong ngày. Đơn giản, vì nó đã thuộc về mình.
Nhiều blogger đình đám thời 360 nay đã biến mất, hoặc chìm vào quên lãng. Nghiêm túc nhé, chưa chắc mình đã đầu tư công sức vào một entry bằng phân nửa họ. Việc thu thập hình ảnh, phân tích tổng hợp từ 800 nguồn như thế ngốn rất nhiều thời gian. Đấy là chưa kể đến việc xâu chuỗi sao cho liền mạch, và trình bày sao cho đám đông muốn đọc. Nhọc lắm.
Mình vô tư. Yêu vô tư. “Không yêu” cũng vô tư. Đến cuối ngày, chủ quan vẫn có thể là một dạng khách quan với bản thân. Nhất là khi bạn hiểu mình muốn gì, và nói chính xác những điều bạn nghĩ.
Blog khác với báo chí, bởi nó mang đậm tính cá nhân. Cả người viết lẫn độc giả đều nên ghi nhớ điều đó.
Ví như bạn cố gắng chạy đua cùng scandal, tin nóng, giật gân, vv. Đến một lúc bạn sẽ chán, vì nhận ra thiên hạ đang tò mò về những vấn đề… chả liên quan gì tới bạn.
Riêng mình thì không. Bởi tất cả đều lồng ghép mật thiết vào đời sống thật của mình.
Mình viết vì nhu cầu muốn lưu giữ kỷ niệm. Không có tiền vẫn viết. Không nổi tiếng vẫn viết. Thậm chí, không ai đọc vẫn viết. Mình đã viết từ ngày còn bé tí, tại sao phải dừng lại?
Những người bạn mình gặp. Những tác phẩm nghệ thuật mình thưởng thức. Những sản phẩm mình giới thiệu với cộng đồng. Chưa bao giờ mình phải rút lại lời nhận xét nào. Ngay cả những đối tượng mình từng chỉ trích, đơn giản vì họ… xứng đáng, ít nhất vào đúng thời khắc ấy.
Dĩ nhiên, quan điểm sẽ thay đổi theo thời gian. Ví như bây giờ bạn ghét cay ghét đắng một ai đó, không có nghĩa là bạn chưa từng yêu họ say đắm, và ngược lại.
Đầu óc mình rộng mở. Trái tim mình rộng mở. Mọi nghĩ suy, mọi xúc cảm đều trải dài dưới ánh nắng. Mình mạnh mẽ vì mình luôn tin vào điều mình đang phát biểu. Bí quyết để thành công, đơn giản chỉ vậy thôi. ^_^
Shades of Purple
Lì Xì Tết
Sáng Chủ Nhật Dịu Dàng
Photo: Minh Thiện
Hair: Tân Thế Giới
Model: Robbey
Fashion: Vintage – Singapore
Location: S’cottage
Facebook | WordPress | Yume | 360 Plus | Zing Me | Opera
Multiply | Blogspot | Tamtay | LiveJournal | AnyArena
trùi….đầu năm có bộ ảnh đẹp tóa ah
Thx chị ^^ Tết đi chơi vui hem? 😛
chúc em sang năm mới càng viết càng sung nhé 🙂
p.s: loạt ảnh chào năm mới rất art !
Chân thành quá đỗi ai ơi.
Hai tấm đầu đẹp, mí tấm sau thì hơi dữ ^^
Chúc bạn năm mới nhìu thành công và may mắn nhé!
Khai phím và những cảm nhận tốt đẹp từ đầu năm. Chúc Robbey luôn vui vẻ, hạnh phúc từ đầu năm và có nhiều sáng tác hay, độc đáo cho độc giả bạn nhé !
Năm nay viết hăng hơn, sung hơn nhe ông =)
Sao nhìn mặt anh buồn vậy anh Rob?
Suy tư. :”>
HaPpY New Year Mr Robbey ^^
Oi, entry nay co ve la la nay, giong van suc tich, ngan gon. doc den dau nho lien den day :”D
thik nhat la doan cuoi:”Đầu óc mình rộng mở. Trái tim mình rộng mở. Mọi nghĩ suy, mọi xúc cảm đều trải dài dưới ánh nắng. Mình mạnh mẽ vì mình luôn tin vào điều mình đang phát biểu. Bí quyết để thành công, đơn giản chỉ vậy thôi. ^_^”—>chuan k cannn chinh :))
P/S: like manh cai pix 07 :xxx
cái hay phát ra từ những cái nội tại, chính bản thân bạn 🙂
ngày nào cũng đụng tới máy tính nên e chả có khai phím gì cả 😀
chúc mừng năm mới 🙂 chuyện năm cũ bỏ qua, hướng tới công việc tốt đẹp hơn nhé :))
tung cau van that suc tich!
Hình Robbey chụp ở S’cottage quá đẹp, quá chuẩn ^^
Pingback: Robbey Du Xuân Tân Mão | Robbey McNificent
Pingback: The Book & Its Cover | Robbey McNificent