Bạn. Ừ, bạn.
Bạn biết mình bao lâu để cho rằng bạn hiểu rõ mình? Để mình tự thừa nhận luôn nhé. Bạn nên biết:
1. Trực giác mình rất mạnh.
2. Mình có mối quan hệ rộng không thua gì bạn.
3. Mình đóng kịch cũng khá tốt đấy.
Sự thật là sự thật. Một nửa sự thật không phải là sự thật. Sự thật bị over cũng không phải là sự thật. Bạn nói mình đủ lớn để hiểu những gì mình làm. Vậy bạn có đủ lớn để có trách nhiệm với những gì bạn làm chưa? Ồ, hình như bạn lớn hơn mình một ít tuổi đấy.
Phân tích tiếp. Vì sao bạn nổi cáu? Vì bạn sợ. Vì sao bạn lại sợ? Vì bạn biết những điều bạn làm là không đúng. Bạn có thể chơi nước đôi để biện hộ cho tất cả lời nói của bản thân, nhưng sâu thẳm bên trong, bạn hiểu.
Mình dễ tính. Bạn muốn ở thế thượng phong với mình, mình sẵn sàng nhún nhường cho bạn ra oai. Xem lại (3). Bạn thấy mình có mất gì không? You? Maybe.
Những điều bạn nghe về mình là đúng? Có thể. Nhưng bạn nghe từ ai nhỉ? Chúa? Phật? Hay gia đình và bạn bè mình? Bạn có biết sức mạnh của mình đến từ đâu không? Bạn bè. Nếu mình xấu tính thật, mình đã không có một nền tảng vững chắc như vậy.
Và – những điều mình nghe về bạn lại… quá đúng, thế mới đau. Mình tin tưởng vào chuyện “mỗi người đều xứng đáng một cơ hội”, và bạn đã có cơ hội để tự chứng tỏ.
Bạn là một người giỏi, thông minh, đa tài là đằng khác. Đó là lý do duy nhất khiến mình thấy bạn hay hay, nên mình không bao giờ phủ nhận điều đó, bởi như thế là ngu ngốc. Mình không xem trọng những ai phủ nhận sự thật và phủ nhận người khác.
Bạn làm việc uy tín, với tư cách cộng sự rất tốt, I’d give you that too.
Tuy nhiên, trong các mối quan hệ, bạn thiếu sự chân thành. Bạn hiểu mình đang nói gì mà. Bạn quá thông minh, nên đâm ra tính toán. Bạn muốn được tất cả, nhưng chờ xem, bạn sẽ được bao nhiêu. Chân thành không phải là cho, cho, và cho – không phải là “nuôi dưỡng” các mối quan hệ bằng các cách trao đổi thông thường. Xem lại (2). Mình tệ thật, mình ít khi cho không ai cái gì về vật chất lắm. Thế thì vì sao mình có bạn? Tinh thần, chia sẻ, “being a friend”. Mình không nói là bạn… giả tạo với tất cả, bởi hẳn bạn cũng có vài người bạn xem là true friends, nhỉ?
There’s a foot for every shoe though. Cũng may mình chưa kịp mang chiếc giày lâu quá để không thể bỏ nó. Bạn thấy chị ấy không? Chị ấy có thể nói dối với bạn, với mình, thì cũng có thể với một vài người khác nữa. “Sự thật là sự thật. Một nửa sự thật không phải là sự thật.” Ừ, đúng. Chỉ nên qua lại trên tinh thần xã giao, công việc.
Bạn có nhớ những lần bạn kể về các ca ghen tuông vô lý không? Hì, mình thì không như bạn. Xem lại (1). Mình hiểu chuyện gì đang diễn ra, như thể luôn có tiếng nói văng vẳng bên tai mình. Chỉ chờ bạn confirm thôi, mình luôn muốn nghe mọi thứ trực tiếp từ bạn – và mình có cách của mình để khiến bạn phải nói. Và bạn đã.
Đừng ấu trĩ. Bạn nghĩ mình lại hại bạn bằng cách bảo cho bạn thân của bạn biết, “Tui đang muốn hại nó”. You know, even a 5-year-old knows that’s stupid. Mình biết bạn không rành tiếng Anh, nhưng đơn giản thế này thì chắc bạn hiểu.
Ngày hôm nay, có người nhắn cho mình số điện thoại của A. Mình nhắn lại, “Cảm ơn, em có rồi.”
Bạn nên kết hợp (1), (2), (3) và biết mình có thể làm bạn khốn đốn như thế nào. Mình hoàn toàn có thể, à, không theo cách bạn nghĩ đâu.
Nhưng, buồn lắm, bản chất của mình không phải thích hại người. Uhm, thì từng hại người rồi mới biết chớ. Cảm giác sau khi thỏa mãn một chút xíu, đọng lại chỉ là tồi tệ, tồi tệ và tồi tệ. Đến cuối ngày, chỉ còn ta với ta, thì đừng làm việc gì để phải chịu sự dằn vặt ấy.
Mình có buồn vì bạn không? Có. Nói không là nói dối.
Có thể bạn trông chờ xem mình chửi bạn trên blog thậm tệ, hoặc ghê gớm hơn là bắt đầu những trò ma mảnh để bạn chuẩn bị tinh thần chống đỡ. Hì.
Lỗi lầm bắt đầu từ mình chăng?
Tính mình ruột để ngoài da. Viết, chắc là bạn sẽ đọc. Đọc đi, đây là tất cả những gì mình nghĩ về bạn đấy. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Nhưng mình tin, một niềm tin ngớ ngẩn, bạn cũng là người tốt ở một khía cạnh nào đó. Uhm, vẫn sẽ mỉm cười với bạn thôi, nhưng hy vọng sẽ không là số (3).
Đồ ngốc!